Thật sự anh đã mất hẳn niềm tin về tình yêu, anh chẳng thể dám tin ai trong cuộc đời này nữa. Có lẽ anh đã tự khép kín bản thân mình, anh đã đóng kín cánh cửa yêu thương và nghi ngại thêm phần lấn áp.

Cuộc sống này đã cho anh quá nhiều sóng gió, nó khiến anh không thể nào quên cái ngày anh thuê thám tử tư ở tại Tphcm Sài Gòn giám sát em và bắt tận tay em ngoại tình. Thật sự anh rất thất vọng, buồn và rất đau. Em biết chăng cái cảm giác của một người chồng bị phản bội. Đau lắm em à.

Kể từ ngày ấy lòng tin trong anh coi như đã mất, nó thật sự mất hẳn về tình yêu. Và mọi cô gái đến với anh, anh chẳng thể nào đón nhận. Anh không quơ đũa cả nắm, anh biết vẫn còn người tốt hơn rất nhiều...Nhưng anh.

Thôi thì cuộc sống này buộc anh phải sống cô đơn thì anh chấp nhận vậy. Chỉ nghĩ lại và thấy buồn, buồn cho cuộc hôn nhân chưa đi đến đâu đã đến hồi kết. Anh nghĩ mà chẳng hiểu tại sao em lại lừa dối anh như vậy.

Trong khi anh rất yêu thương em, anh đã vất vả ngược xuôi thế nào em thấu chăng. Cuộc sống buộc anh phải như vậy, thương vợ nhưng vợ chẳng nghĩ đến cho anh.

Yêu thương đã đi đến hồi kết, và cuộc sống này đã ép chúng ta phải như vậy. Thương em, nhưng anh chẳng thể nào tha thứ được. Không giận, nhưng anh chẳng thể chấp nhận em quay trở lại.
Bởi anh sợ một ngày nào đó lòng ghen tuông và ích kỉ trong anh trỗi dậy. Anh không muốn tổn thương em cũng chẳng muốn nghi ngờ thêm bất kì một ai nữa.