Giờ này đây một đám cưới duyên mãn như ước mơ ban đầu khi mới quen anh đã không còn là vui sướng nhất trong em, em đã chờ đợi và hụt hẫn,...Chính anh đã dối em. Thà không yêu nhau anh nói một câu cho xong và rồi đường ai nấy bước, không cần vì trách nhiệm hay một cái gì đó mà ta ép buộc bên nhau. Đó không gọi là tình yêu và cũng không phải là hạnh phúc anh à.

Trái tim em đã tan nát khi tận mắt chứng kiến anh và người ấy tay trong tay hạnh phúc, nhìn những bức ảnh mà thám tử tư Sài Gòn cung cấp em như nhói cả tâm can. Và tâm hồn em cũng sẽ chết từ đây anh à, một cái chết sẽ tốt hơn cho cả hai ta, em không còn hy vọng, không đau khổ, vì trên đời này đã quá nhiều sự dối trá dành cho em. Em không tự mình gục ngã, em cũng đã cố đứng dậy sau nhiều nỗi đau, nhưng lần này sau em không đứng nổi, có lẽ nó đau rất nhiều...

Yêu nhau chi cho khổ cả hai, khi người anh chọn vẫn không là em, em đã dại ngờ ép buộc anh, ép buộc một cái đám cưới không có linh hồn anh. Em thật sự đã sai, sai khi tự bước chân vào đời anh mà quá nhiều vật cản, và có một vật cản rất quyền lực đang đứng giữa em và anh. Và anh đã sợ và chọn nó, đúng thôi, đây là lẽ dĩ nhiên mà, nó mạnh hơn em mà, mạnh về tất cả. Em thật không biết tự lượng sức mình.

Có lẽ anh đúng, khóc không giải quyết được vấn đề gì, nó càng làm cho con người ta thêm yếu đuối hơn thôi, nhu nhược...Anh muốn em tự bước đi một mình, muốn em phải trưởng thành và sống không dựa dẫm vào ai.

Giờ này đây em sẽ tự mình đứng lên, em sẽ làm cho anh thấy,...Và có lẽ chỉ có em mới cần mạnh mẽ, mới đi trên đôi chân mình, em cứng cáp, em....Và anh chưa bao giờ thương em như anh thương người ấy.